NGUỒN GỐC TROSTKYIST CỦA CHỦ NGHĨA TÂN BẢO THỦ (PHẦN 1)

24.07.2024

Hệ tư tưởng tân bảo thủ ngày càng có ảnh hưởng lớn trong nền chính trị thế giới kể từ đầu những năm 1980 trở đi. Mặc dù có cái tên dễ gây nhầm lẫn nhưng chủ nghĩa tân bảo thủ không hề bảo thủ chút nào. Đúng hơn đó là một hệ tư tưởng cánh tả đã cướp đi chủ nghĩa bảo thủ của Mỹ. Mặc dù chủ nghĩa tân bảo thủ không bắt nguồn từ một nhà tư tưởng cụ thể, nhưng triết gia chính trị Leo Strauss (1899-1973) và nhà xã hội học Irving Kristol (1920-2009) thường được coi là những người sáng lập ra nó.

Những người sáng lập chủ nghĩa tân bảo thủ

Leo Strauss sinh ra trong một gia đình Do Thái ở tỉnh Nassau của Đức. Ông là một người theo chủ nghĩa phục quốc Do Thái tích cực trong những năm sinh viên ở Đức sau Thế chiến thứ nhất. Năm 1934, Strauss di cư sang Anh và năm 1937 sang Mỹ, nơi ông ban đầu được bổ nhiệm làm giáo sư Đại học Columbia ở New York. Ông là giáo sư triết học chính trị tại Trường Nghiên cứu Xã hội Mới ở New York từ năm 1938 đến năm 1948 và tại Đại học Chicago từ năm 1949 đến năm 1968.

Tại Đại học Chicago, Strauss dạy các sinh viên của mình rằng chủ nghĩa thế tục của Mỹ là sự hủy diệt của chính nó: chủ nghĩa cá nhân, sự ích kỷ và chủ nghĩa duy vật làm suy yếu mọi giá trị và đạo đức, đồng thời dẫn đến sự hỗn loạn và bạo loạn to lớn ở Mỹ vào những năm 1960. Ông coi việc tạo ra và nuôi dưỡng những huyền thoại tôn giáo và yêu nước là một giải pháp. Strauss tin rằng những lời nói dối trắng trợn được phép gắn kết xã hội và hướng dẫn xã hội. Vì vậy, theo quan điểm của ông, những huyền thoại không có căn cứ do các chính trị gia đưa ra là cần thiết để mang lại cho quần chúng một mục tiêu và từ đó đạt được một xã hội ổn định. Do đó, các chính khách phải tạo ra những huyền thoại truyền cảm hứng mạnh mẽ, không nhất thiết phải phù hợp với sự thật. Strauss là một trong những nguồn cảm hứng đằng sau chủ nghĩa tân bảo thủ xuất hiện trong nền chính trị Hoa Kỳ vào những năm 1970, mặc dù bản thân ông chưa bao giờ tham gia hoạt động chính trị tích cực và luôn duy trì vai trò là một học giả.

Irving Kristol là con trai của một người Do Thái Ukraina di cư đến Brooklyn, New York vào những năm 1890. Ông là thành viên của Quốc tế thứ tư của Leon Trotsky (1879-1940) trong nửa đầu thập niên 1940. Leon Trotsky là một nhà lãnh đạo Bolshevik người Do Thái bị Stalin trục xuất khỏi Liên Xô và ông đã chiến đấu chống lại Stalin bằng phong trào cộng sản đối thủ này. Nhiều trí thức Do Thái hàng đầu của Mỹ đã gia nhập Quốc tế thứ tư.

Kristol cũng là thành viên của Trí thức New York có ảnh hưởng, một tập thể chống chủ nghĩa Stalin và chống Liên Xô gồm các nhà văn và nhà phê bình văn học người Do Thái theo chủ nghĩa Trotskyist đến từ New York. Ngoài Christo, nhóm còn có Hannah Arendt, Daniel Bell, Saul Bellow, Marshall Berman, Nathan Glazer, Clement Greenberg, Richard De Hofstadter, Sidney Hook, Irving Howe, Alfred Kazin, Mary McCarthy, Dwight MacDonald, William Phillips, Norman Podhore tz, Philip Rasch, Harold Rosenberg, Isaac Rosenfield, Delmore Schwartz, Susan Sontag, Harvey Swados, Diana Te Rilling, Lionel Trilling, Michael Walzer, Albert Wohlstetter và Robert Warshaw. Nhiều người trong số họ đã theo học tại City College of New York, Đại học New York và Đại học Columbia trong những năm 1930 và 1940. Họ cũng sống chủ yếu ở các quận Brooklyn và Bronx của Thành phố New York. Trong Chiến tranh thế giới thứ hai, những người theo chủ nghĩa Trotskyist này nhận ra rằng Hoa Kỳ có thể hữu ích trong việc chống lại Liên Xô mà họ ghét. Một số người trong số họ, chẳng hạn như Glazer, Hook, Kristol và Podhoretz, sau này đã phát triển chủ nghĩa tân bảo thủ, duỳ trì chủ nghĩa phổ quát Trotskyist và chủ nghĩa Phục quốc Do Thái.

Kristol khởi đầu là một người theo chủ nghĩa Mác trung thành trong Đảng Dân chủ. Ông là học trò của Strauss vào những năm 1960. Chủ nghĩa tân bảo thủ của họ tiếp tục tin vào tính dễ uốn nắn của chủ nghĩa Marx trên thế giới: Hoa Kỳ phải có hành động tích cực trên phạm vi quốc tế để truyền bá nền dân chủ nghị viện và chủ nghĩa tư bản. Đó là lý do tại sao Kristol là người ủng hộ quyết liệt cuộc chiến tranh của Mỹ ở Việt Nam. Strauss và Kristol cũng bác bỏ sự tách biệt tự do giữa Giáo hội và Nhà nước, vì xã hội thế tục dẫn đến chủ nghĩa cá nhân. Họ lại làm cho tôn giáo có ích cho Nhà nước.

Kristol truyền bá ý tưởng của mình với tư cách là giáo sư xã hội học tại Đại học New York, thông qua một chuyên mục trên tờ Wall Street Journal, thông qua các tạp chí do ông thành lập (The Public Interest và The National Interest) và thông qua tuần báo tân cổ điển có ảnh hưởng The Weekly Standard do con trai ông William Kristol thành lập vào năm 1995. Weekly Standard được tài trợ bởi News Corporation của ông trùm truyền thông Rupert Murdoch cho đến năm 2009 và sau đó là Clarity Media Group của tỷ phú Philip Anschutz.

Kristol cũng tham gia vào Đại hội Tự do Văn hóa do CIA thành lập và tài trợ vào năm 1950. Tổ chức chống Liên Xô này hoạt động ở khoảng 35 quốc gia đã xuất bản tạp chí Encounter của Anh, tạp chí mà Kristol thành lập cùng với nhà thơ và nhà văn theo chủ nghĩa Marxist người Anh, Stephen Exper (1909-1995). Độc giả rất bị thu hút bởi đạo Do Thái do nguồn gốc một phần Do Thái của ông ấy và cũng đã kết hôn với nghệ sĩ piano hòa nhạc người Do Thái Natasha Litvin. Khi sự tham gia của CIA vào Đại hội Tự do Văn hóa bị rò rỉ cho báo chí vào năm 1967, Kristol đã rút lui khỏi tổ chức này và tham gia vào tổ chức tư vấn tân bảo thủ American Enterprise Institute.

Kristol cũng biên tập tạp chí Commentary (Bình luận) hàng tháng cùng với Norman Podhoretz (sinh năm 1930) vào năm 1947-1952. Podhoretz là con trai của những người theo chủ nghĩa Marx Do Thái đến từ Galicia định cư ở Brooklyn. Ông học tại Đại học Columbia, Chủng viện Thần học Do Thái và Đại học Cambridge. Năm 1960-1995, Podhoretz là tổng biên tập tờ Commentary. Bài tiểu luận có ảnh hưởng của ông 'Vấn đề người da đen của tôi - Và của chúng ta' từ năm 1963 đã ủng hộ sự pha trộn hoàn toàn về chủng tộc giữa các chủng tộc da trắng và da đen, vì đối với ông 'sự hợp nhất hoàn toàn của 2 chủng tộc là giải pháp thay thế đáng mong đợi nhất'.

Năm 1981-1987, Podhoretz làm cố vấn cho Cơ quan Thông tin Hoa Kỳ, một cơ quan tuyên truyền của Mỹ với mục đích giám sát và gây ảnh hưởng đến dư luận nước ngoài cũng như các thể chế nhà nước. Năm 2007, Podhoretz nhận được Giải thưởng Người giám hộ Zion, một giải thưởng thường niên do Đại học Bar-Ilan của Israel trao cho một người ủng hộ quan trọng của Nhà nước Israel.

Những cái tên hàng đầu khác trong hệ tư tưởng mới này là Allan Bloom, vợ của Podhoretz là Midge Decter và vợ của Kristol là Gertrude Himmelfarb. Bloom (1930-1992) sinh ra trong một gia đình Do Thái ở Indiana. Tại Đại học Chicago, ông bị ảnh hưởng sâu sắc bởi Leo Strauss. Bloom sau này trở thành giáo sư triết học tại nhiều trường đại học khác nhau. Sau này giáo sư Francis Fukuyama (sinh năm 1952) là một trong những học trò của ông. Nhà báo và tác giả nữ quyền Do Thái Midge Rosenthal (1927-2022) - người đã đổi họ của mình thành Decter - là người sáng lập tổ chức tư vấn tân bảo thủ Dự án cho một thế kỷ mới của Mỹ. Ông cũng là thành viên ban giám đốc của tổ chức tư vấn tân bảo thủ Quỹ Di sản. Nhà sử học Do Thái gốc Brooklyn Gertrude Himmelfarb (1922-2019) là một người theo chủ nghĩa Trotskyist tích cực trong thời gian học tại Đại học Chicago, Chủng viện Thần học Do Thái và Đại học Cambridge. Sau đó, cô bắt đầu hoạt động tích cực tại American Enterprise Institute, một tổ chức nghiên cứu về chủ nghĩa tân bảo thủ.

Nguồn gốc Trotskyist của chủ nghĩa tân bảo thủ

Chủ nghĩa tân bảo thủ bị coi là 'cánh hữu' một cách sai lầm vì tiền tố 'tân', điều này gợi ý một cách sai lầm về một tư duy bảo thủ mới. Tuy nhiên, ngược lại, nhiều người theo chủ nghĩa tân bảo thủ lại có một quá khứ cực đoan gắn liền với phe cực tả, cụ thể là theo chủ nghĩa Trotsky. Xét cho cùng, hầu hết những người theo chủ nghĩa tân bảo thủ đều xuất thân từ các trí thức Do Thái theo chủ nghĩa Trotskyist đến từ Đông Âu (chủ yếu là Ba Lan, Lithuania và Ukraine). Kể từ khi Liên Xô cấm chủ nghĩa Trotsky vào những năm 1920, việc họ hoạt động tích cực ở Mỹ với tư cách là một tổ chức vận động hành lang chống Liên Xô trong Đảng Dân chủ cánh tả và các tổ chức cánh tả khác là điều dễ hiểu.

Irving Kristol định nghĩa tân bảo thủ là 'một người tiến bộ bị ảnh hưởng bởi thực tế'. Điều này cho thấy những người theo chủ nghĩa tân bảo thủ là những người thay đổi chiến lược chính trị để đạt được mục tiêu của mình tốt hơn. Rốt cuộc, vào những năm 1970, những người theo chủ nghĩa tân bảo thủ đã đổi chủ nghĩa Trotsky lấy chủ nghĩa tự do và rời bỏ Đảng Dân chủ. Vì ác cảm mạnh mẽ với Liên Xô và nhà nước phúc lợi, họ đã tham gia vào phong trào chống cộng của Đảng Cộng hòa vì những lý do chiến lược.

Là một cựu Trotskyist, tân bảo thủ Kristol tiếp tục thúc đẩy các ý tưởng Marxist như chủ nghĩa xã hội cải cách và cách mạng quốc tế thông qua việc xây dựng quốc gia và các chế độ dân chủ được áp đặt bằng quân sự. Ngoài ra, những người theo chủ nghĩa tân bảo thủ còn bảo vệ các yêu cầu tiến bộ như phá thai, an tử, nhập cư hàng loạt, toàn cầu hóa, đa văn hóa và chủ nghĩa tư bản thương mại tự do. Nhà nước phúc lợi cũng được coi là dư thừa, mặc dù bản thân người dân phương Tây muốn thấy hệ thống an sinh xã hội mà họ đã dày công xây dựng vẫn tiếp tục tồn tại. Kết quả là, những người theo chủ nghĩa tân bảo thủ đã đưa ra những kịch bản tận thế phóng đại - như dân số già đi và toàn cầu hóa - để chuẩn bị cho cuộc tàn sát trong các cơ quan chính phủ và dịch vụ xã hội. Họ tìm kiếm sự hỗ trợ cho việc này từ các lực lượng chính trị tư bản tự do. Thuật ngữ 'bẫy nghèo', dùng để chỉ những người thất nghiệp không đi làm vì chi phí do việc này gây ra làm giảm thu nhập cao hơn một chút từ công việc của họ, cũng được các nhà tân bảo thủ phát minh ra.

Mỗi trong số đó đều là những khái niệm cốt lõi của triết lý tân cổ điển. Năm 1979, tạp chí Esquire gọi Irving Kristol là 'cha đỡ đầu của lực lượng chính trị mới quyền lực nhất ở Mỹ: chủ nghĩa tân bảo thủ'. Năm đó cũng chứng kiến ​​việc xuất bản cuốn sách 'Những người theo chủ nghĩa tân bảo thủ: Những người đang thay đổi nền chính trị nước Mỹ' của Peter Steinfels, trong đó chỉ ra ảnh hưởng chính trị và trí tuệ ngày càng tăng của những người theo chủ nghĩa tân bảo thủ.

Tạp chí 'Bình luận' (Commentary) xuất bản hàng tháng là sự kế thừa của tạp chí Hồ sơ Do Thái Đương đại, đã ngừng hoạt động vào năm 1944. Bình luận được thành lập vào năm 1945 bởi Ủy ban Do Thái Hoa Kỳ. Tổng biên tập đầu tiên Elliot Ettelson Cohen (1899-1959) là con trai của một chủ cửa hàng Do Thái đến từ nước Nga thời Sa hoàng. Trong nhiệm kỳ của mình, 'Bình luận' tập trung vào cộng đồng Do Thái có truyền thống cánh tả, đồng thời muốn giới thiệu những ý tưởng của trí thức trẻ Do Thái tới nhiều đối tượng hơn. Norman Podhoretz, người trở thành tổng biên tập năm 1960, đã tuyên bố đúng rằng 'Bình luận' đã hòa giải những trí thức Do Thái theo chủ nghĩa Trotskyist cấp tiến với nước Mỹ tư bản tự do. Bài bình luận theo hướng chống Liên Xô và hoàn toàn ủng hộ ba trụ cột của Chiến tranh Lạnh: Học thuyết Truman, Kế hoạch Marshall và NATO.

Tạp chí này viết về chính trị, xã hội, đạo Do Thái và các chủ đề văn hóa xã hội đã đóng vai trò dẫn đầu trong chủ nghĩa tân bảo thủ kể từ những năm 1970. Bình luận đã biến chủ nghĩa Trotsky của người Do Thái thành chủ nghĩa tân bảo thủ và là tạp chí có ảnh hưởng nhất của Mỹ trong nửa thế kỷ qua vì nó đã thay đổi sâu sắc đời sống chính trị và trí tuệ của Mỹ. Suy cho cùng, sự phản đối Chiến tranh Việt Nam, chủ nghĩa tư bản đằng sau cuộc chiến đó và đặc biệt là sự thù địch chống lại Israel trong Chiến tranh Sáu ngày năm 1967 đã làm tổng biên tập Podhoretz phẫn nộ. Do đó, bài bình luận mô tả phe đối lập này là chống Mỹ, chống chủ nghĩa tự do và chống Do Thái. Điều này dẫn đến sự xuất hiện của chủ nghĩa tân bảo thủ, vốn bảo vệ quyết liệt nền dân chủ tự do và phản đối Liên Xô và các nước Thế giới thứ ba đang chống lại chủ nghĩa thực dân mới. Các sinh viên của Strauss - bao gồm Paul Wolfowitz (sinh năm 1943) và Allan Bloom - lập luận rằng Hoa Kỳ nên tiến hành một cuộc chiến chống lại 'Cái ác' và truyền bá nền dân chủ nghị viện và chủ nghĩa tư bản, được coi là 'Tốt', trên thế giới.

Ngoài ra, họ còn thuyết phục người dân Mỹ rơi vào mối nguy hiểm hư cấu của Hồi giáo, trên cơ sở đó họ ủng hộ sự can thiệp của Mỹ vào vùng Cận Đông. Nhưng trên hết, những người theo chủ nghĩa tân bảo thủ ủng hộ sự hỗ trợ to lớn và vô điều kiện của Hoa Kỳ dành cho Israel, thậm chí đến mức mà người bảo thủ truyền thống như Russel Kirk (1918-1994) đã từng lập luận rằng những người theo chủ nghĩa tân bảo thủ đã nhầm lẫn thủ đô của Hoa Kỳ với Tel-Aviv. Trên thực tế, theo Kirk, đây là điểm khác biệt chính giữa những người theo chủ nghĩa tân bảo thủ và những người bảo thủ gốc Mỹ. Ông đã cảnh báo vào năm 1988 rằng chủ nghĩa tân bảo thủ rất nguy hiểm và hiếu chiến. Chiến tranh vùng Vịnh do Mỹ dẫn đầu năm 1990-1991 ngay lập tức chứng minh ông đúng.

Những người theo chủ nghĩa tân bảo thủ kiên quyết phấn đấu giành quyền lực để thúc đẩy các cải cách của họ với kỳ vọng rằng điều này sẽ cải thiện chất lượng xã hội. Họ tin chắc vào quyền lợi của mình đến mức không chờ đợi cho đến khi có sự ủng hộ rộng rãi cho những can thiệp của mình, ngay cả trong trường hợp có những cải cách lớn. Điều này làm cho chủ nghĩa tân bảo thủ trở thành một điều không tưởng về tính khả thi của chủ nghĩa Marx.

Phong trào tân bảo thủ chống lại Tổng thống Richard Nixon

Vào những năm 1970, chủ nghĩa tân bảo thủ nổi lên như một phong trào phản kháng các chính sách của Tổng thống Nixon. Đảng Cộng hòa Richard Nixon (1913-1994), cùng với Henry Kissinger (1923-2023) (Cố vấn An ninh Quốc gia 1969-1975 và Ngoại trưởng 1973-1977), thông qua việc xây dựng quan hệ với Trung Quốc của Mao Trạch Đông, ông cũng làm dịu bớt quan hệ với Liên Xô và theo đuổi một chính sách đối ngoại hoàn toàn khác. Ngoài ra, Nixon còn thực hiện các chính sách xã hội và bãi bỏ chế độ bản vị vàng, khiến đồng đô la không còn có thể chuyển đổi thành vàng.

Nixon và Kissinger đã lợi dụng tình hình căng thẳng cao độ và xung đột biên giới giữa Liên Xô và Trung Quốc để thiết lập quan hệ bí mật với Trung Quốc vào năm 1971, sau đó Nixon trở thành Tổng thống Mỹ đầu tiên đến thăm Trung Quốc theo chủ nghĩa Mao vào tháng 2 năm 1972. Mao Trạch Đông tỏ ra vô cùng ấn tượng với Nixon. Lo sợ về một liên minh Trung-Mỹ, Liên Xô giờ đây đã nhượng bộ trước sự theo đuổi hòa hoãn của Mỹ, tạo điều kiện cho Nixon và Kissinger biến thế giới lưỡng cực – phương Tây và khối cộng sản – thành một cán cân quyền lực đa cực. Nixon đến thăm Moscow vào tháng 5 năm 1972 và đàm phán các hiệp định thương mại cũng như hai hiệp ước hạn chế vũ khí mang tính đột phá (SALT I và Hiệp ước ABM) với lãnh đạo Liên Xô Brezhnev. Sự thù địch của Chiến tranh Lạnh giờ đây đã được thay thế bằng tình trạng hòa dịu, giúp xoa dịu căng thẳng. Quan hệ giữa Liên Xô và Mỹ được cải thiện đáng kể từ năm 1972 trở đi. Cuối tháng 5 năm 1972, chương trình hợp tác 5 năm về du hành vũ trụ được thành lập. Điều này dẫn tới dự án thử nghiệm Apollo-Soyuz vào năm 1975, trong đó tàu Apollo của Mỹ và tàu Soyuz của Liên Xô thực hiện sứ mệnh không gian chung.

Trung Quốc và Liên Xô hiện đã giảm hỗ trợ cho Bắc Việt Nam, nước được khuyên nên bắt đầu đàm phán hòa bình với Mỹ. Mặc dù ban đầu Nixon đã leo thang nghiêm trọng cuộc chiến ở miền Nam Việt Nam bằng cách tấn công các nước láng giềng Lào, Campuchia và Bắc Việt Nam, nhưng ông đã dần dần rút quân và Kissinger đã có thể ký kết một hiệp định hòa bình vào năm 1973. Rốt cuộc, Nixon hiểu rằng để có một cuộc chiến thành công hòa bình Liên Xô và Trung Quốc phải tham gia.

Nixon còn bị thuyết phục hơn nữa rằng các chính sách hợp lý của chính phủ có thể mang lại lợi ích cho toàn thể người dân. Ông chuyển giao quyền lực liên bang cho các bang, cung cấp thêm viện trợ lương thực và trợ giúp xã hội, đồng thời ổn định tiền lương và giá cả. Chi tiêu quốc phòng giảm từ 9,1% xuống 5,8% GDP và thu nhập bình quân hộ gia đình tăng. Năm 1972, an sinh xã hội được mở rộng đáng kể bằng cách đảm bảo thu nhập tối thiểu. Nixon trở nên rất nổi tiếng nhờ những chính sách kinh tế xã hội thành công của ông. Ông tái đắc cử vào tháng 11 năm 1972 với một trong những chiến thắng bầu cử lớn nhất trong lịch sử Hoa Kỳ: ngoại trừ Massachusetts và Washington DC, ông đã giành được đa số ở tất cả các bang của Mỹ.

Để đáp trả chiến thắng áp đảo của Nixon, tháng 12/1972, dưới sự xúi giục của Thượng nghị sĩ Đảng Dân chủ Henry Jackson (1912-1983) – người đã không thành công trong việc vận động tranh cử tổng thống của Đảng Dân chủ – phe trung dung Liên minh vì Đa số Dân chủ (CDM) đã được thành lập trong khuôn khổ Đảng Dân chủ. CDM cho rằng đảng Dân chủ cần quay trở lại với lập trường trung dung và rộng rãi hơn để đánh bại đảng Cộng hòa. CDM cũng thu hút các thành viên từ Đảng Xã hội Trotskyist của Mỹ và đặc biệt là từ cánh thanh niên của đảng này, Liên đoàn Xã hội Nhân dân Trẻ.

Tuy nhiên, bất chấp sự ủng hộ và thành viên đáng kể của CDM, Jackson đã không giành được đề cử của Đảng Dân chủ trong cuộc bầu cử sơ bộ tổng thống của Đảng Dân chủ năm 1976. Một số thành viên CDM chủ yếu không phải là người Do Thái – bao gồm Les Aspin, Lloyd Bentsen, Tom Foley, Samuel Huntington, William Richardson và James Woolsey – sau này tham gia vào chính quyền Carter (1977-1981) và Clinton (1993-2001). Trong khi vô số những người khác hầu hết là người Do Thái – Daniel Bell, Midge Decter, Nathan Glazer, Jeanne Kirkpatrick, Charles Krauthammer, Irving Kristol, Joshua Muravchik, Michael Novak, Richard Perle, Richard Pipes, Norman Podhoretz, Benjamin Wattenberg và Paul Wolfowitz – đã trở thành những người theo chủ nghĩa tân bảo thủ và ipso trên thực tế là đảng viên Cộng hòa và tham gia vào tổ chức tuyên truyền của CIA, Đại hội vì Tự do Văn hóa, các tổ chức tư vấn chủ nghĩa tân cổ điển quan trọng và các chính phủ Reagan (1981-1989), Bush Sr. (1989-1993) và Bush Jr. (2001-2009). Vì vậy, đây là một quá trình chuyển đổi từ trí thức Do Thái theo chủ nghĩa Trotskyist trong Đảng Dân chủ sang những người theo chủ nghĩa tân bảo thủ trong Đảng Cộng hòa. Những người theo chủ nghĩa tân bảo thủ trước đây đã thành lập một phong trào đối lập trong Đảng Dân chủ, vốn chống Liên Xô quyết liệt và bác bỏ quan điểm hòa dịu của Nixon và Kissinger với Liên Xô. Các doanh nhân theo chủ nghĩa tân thủ đã kiếm được số tiền khổng lồ cho các tổ chức tư vấn và tạp chí Neocon.

Năm 1973, người Strauss yêu cầu Mỹ gây áp lực với Liên Xô để cho phép người Do Thái ở Liên Xô di cư. Tuy nhiên, Ngoại trưởng Kissinger - mặc dù bản thân là người Do Thái - cảm thấy rằng tình hình của người Do Thái ở Liên Xô không liên quan gì đến lợi ích của Hoa Kỳ nên đã từ chối can dự với Liên Xô về vấn đề này. Thượng nghị sĩ Henry Jackson đã phá hoại tình trạng hòa hoãn bằng Tu chính án Jackson-Vanik năm 1974, khiến tình trạng hòa hoãn phụ thuộc vào việc Liên Xô sẵn sàng cho phép người Do Thái ở Liên Xô di cư. Jackson đã bị chỉ trích trong Đảng Dân chủ vì mối quan hệ chặt chẽ với ngành công nghiệp vũ khí cũng như sự ủng hộ của ông đối với Chiến tranh Việt Nam và Israel. Về sau, ông cũng nhận được sự hỗ trợ tài chính đáng kể từ các tỷ phú người Mỹ gốc Do Thái. Một số cộng sự của Jackson, chẳng hạn như Elliot Abrams (sinh năm 1948), Richard Perle (sinh năm 1941), Benjamin Wattenberg (1933-2015) và Paul Wolfowitz, sau này trở thành những nhà tân bảo thủ hàng đầu.

Kissinger cũng không hài lòng với việc Israel kiên trì yêu cầu Mỹ hỗ trợ và gọi chính phủ Israel là 'một lũ bệnh hoạn': 'Chúng ta đã phủ quyết 8 nghị quyết trong những năm qua, viện trợ cho chúng 4 tỷ đô la (…) và chúng vẫn đối xử với chúng ta như thể chúng ta chưa làm gì cho chúng vậy'. Nhiều đoạn băng ghi âm khác nhau từ Nhà Trắng từ năm 1971 cho thấy Tổng thống Nixon cũng có những nghi ngờ nghiêm trọng về hoạt động vận động hành lang của Israel ở Washington và về Israel.

Kissinger đã ngăn cản Israel tiêu diệt Tập đoàn quân số 3 của Ai Cập bị bao vây ở Sinai trong Chiến tranh Yom Kippur năm 1973. Khi Liên Xô không dám thực thi luận điệu thân Ả Rập, ông đã có thể tách Ai Cập khỏi phe Liên Xô và biến nước này thành đồng minh của Mỹ, điều này đồng nghĩa với việc ảnh hưởng của Liên Xô ở Cận Đông bị suy yếu nghiêm trọng.

Trong khi đó, Nixon tiếp tục cải cách xã hội. Ví dụ, vào tháng 2 năm 1974, ông đưa ra chương trình bảo hiểm y tế dựa trên sự đóng góp của người sử dụng lao động và người lao động. Tuy nhiên, ông buộc phải từ chức vào tháng 8 năm 1974 do vụ bê bối Watergate, bắt đầu vào tháng 6 năm 1972 và bao gồm một loạt 'tiết lộ' giật gân trên phương tiện truyền thông kéo dài hơn 2 năm khiến một số quan chức chính phủ Đảng Cộng hòa và cuối cùng là chính Tổng thống Nixon rơi vào tình trạng rất khó khăn và gặp rắc rối nghiêm trọng.

Tờ báo Washington Post đặc biệt làm hoen ố đáng kể hình ảnh của chính quyền Nixon (1969-1974): các biên tập viên Howard Simons (1929-1989) và Hirsch Moritz 'Harry' Rosenfeld (1929-2021) đã tổ chức ngay từ giai đoạn đầu những bài báo bất thường về điều gì sẽ trở thành vụ bê bối Watergate và đưa các nhà báo Bob Woodward (°1943) và Carl Bernstein (°1944) vào vụ án. Được sự tán thành của tổng biên tập Benjamin Bradlee (1921-2014), Woodward và Bernstein đã đưa ra nhiều cáo buộc chống lại chính quyền Nixon dựa trên 'các nguồn ẩn danh'.

Simons sinh ra trong một gia đình Do Thái ở Albany, bang New York và có bằng báo chí tại Đại học Columbia. Rosenfeld xuất thân từ một gia đình người Đức gốc Do Thái định cư ở quận Bronx của Thành phố New York vào năm 1939. Cha mẹ người Do Thái của Bernstein là thành viên của Đảng Cộng sản Hoa Kỳ và bị FBI theo dõi vì các hoạt động lật đổ trong 30 năm, để lại cho họ một Hồ sơ FBI dài hơn 2.500 trang. Woodward đã bị cáo buộc trong nhiều thập kỷ về việc phóng đại và bịa đặt trong báo cáo của mình, đặc biệt là liên quan đến 'nguồn ẩn danh' của ông về vụ bê bối Watergate.

Cuộc tấn công truyền thông chống lại chính quyền Nixon đã dẫn đến một cuộc điều tra tư pháp chuyên sâu và Thượng viện thậm chí còn thành lập một ủy ban điều tra bắt đầu triệu tập các nhân viên chính phủ. Do đó, Nixon đã phải sa thải một số nhân viên hàng đầu vào năm 1973 và cuối cùng cũng bị sa thải, mặc dù ông không liên quan gì đến vụ trộm và hối lộ vốn là nền tảng của vụ bê bối Watergate. Từ tháng 4 năm 1974 trở đi, đã có nhiều đồn đoán công khai về việc luận tội Nixon và khi điều này thực sự có nguy cơ xảy ra vào mùa hè năm 1974, ông từ chức vào ngày 9 tháng 8. Ngoại trưởng Kissinger đã dự đoán trong những ngày cuối cùng này rằng lịch sử sẽ ghi nhớ Nixon như một Tổng thống vĩ đại và rằng vụ bê bối Watergate sẽ chỉ là một chú thích cuối trang."

Dịch Bạch Long